Hai tay đau đớn mùa bão dậy
Ôi người nằm lả tóc mưa bay
Trong khuya mộng đỏ nghìn trái độc
Rụng giữa hồn ta ánh nguyệt say
Khuyết Danh
Trong ký ức tháng tư
Từng đoàn người gồng gánh bế bồng nhau tìm đường sống
Trẻ thơ mắt chưa hết thơ ngây ngồi thu lu trong thúng, giỏ kĩu kịt quang gánh hai đầu
Thiếu phụ tay đỡ mẹ già, tay xách nách mang nào túi nào nải gói trọn cả gia tài kích cóp
Người thương binh băng, bông máu chưa kịp sạm màu
Trong ký ức tháng tư
Người ta đầu trần chân đất từ miền Trung nắng nỏ
Xuôi Nam trong tiếng bom dội, tiếng đại bác rền,
Trên không, trực thăng vần vũ
Dưới đất, xe nhà binh nhiều bánh, xe nhà bốn bánh, xa ba gác, xe đạp, xe gắn máy len lách cố tiến nhanh
Bụi mù trời, lớp này chưa kịp lắng, lớp khác đã bay lên
Nhớp nháp, đổ lứa… đi tới
Sinh lộ là đây, cứ bước, phải bước dù không biết sẽ về đâu
Trong ký ức tháng tư
Những ngôi trường vắng học sinh nhưng lại đầy người tỵ nạn
Những gói quà tiếp tế nhu yếu phẩm chuyền tay nhau
Chiếc thau nhựa, bánh xà phòng, hộp cơm, lon nước
Quần áo, dép giày cũ
Từng viên, từng muỗng thuốc
Sẻ chia đau thương, sẻ chia bất hạnh
Ngày mai… có phải đã ở lại sau lưng ?
Trong ký ức tháng tư
Hành lý ngổn ngang, hơi người nồng nặc
Bến tàu, sân bay nghẹt người, sống chết bám víu hy vọng một chuyến viễn hành
Mùa biển lặng nhưng người đang bạc đầu ngọn sóng
Trời không mây mà ta giông bão dập vùi
Đi đâu ? Về đâu ? Mang đời ra đặt cược
Được, thua gì rồi thì cũng sẽ khoác lên người cái mác lưu vong !
Trong ký ức tháng tư
Có ngày hai mươi ba năm mười bẩy tuổi
Một chỗ nằm trong chiếc C một ba mươi
Ghì chặt trong tay giỏ xách màu xanh in hai chữ Pan Am màu trắng
Hai bộ bà ba đen, một đôi giày bố
Một lọ đường, một lọ muối, vài gói mì ăn liền, hai bao gạo sấy
Ít giấy tờ tùy thân và một trăm đô
Là tất cả hành trang của kẻ may mắn sớm sống đời tỵ nạn
Bốn mươi mốt năm rồi, vẫn và càng canh cánh nỗi quê xa !
Phương Khanh Phạm
2016
Nguồn : FB Phương Khanh Pham
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa
Người bỏ lại dấu chân tình rêu mục
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian
Người bỏ lại
Thôi
Đành thôi
Bỏ lại
Trăng chưa rằm
Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
LÊ VĂN TRUNG
Kiều Thu hề trọn kiếp thương
sầu cao ngùn ngụt mây đường tơ khô
xừ xang xế xự xang hồ
bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên
Kiều Thu hề Tố hỡi em !
nghiêng chân rốn bể mà nghe lửa bùng
xế hồ xang khói mờ rung
nhịp vươn sầu tỏa năm cung ngút ngàn
Vũ Hoàng Chương
Mình đã có bao lần trong giấc mộng
Buổi hẹn hò, tay nắm cả trời xanh
Mắt biêng biếc màu biển mơ, ước vọng
Vàng nắng tươi nụ cười ấm, ngoan lành
Vời năm tháng bao mùa qua mỏi ngóng
Xao xác hồn nghìn nốt nhạc thiết tha
Một ngày đến chông chênh bờ ảo vọng
Thăm thẳm buồn,
Chỉ còn lại xót xa
Chỉ là xót xa,
Chỉ là xót xa
Trên tấm lụa rực rỡ màu nhung nhớ
Có chiếc lá co mình yên ắng lạ
Cô độc thương giấc mộng vỡ nhạt nhòa
Con đường đấy gió ngậm ngùi mang trả
Một tấm tình,
Chỉ còn lại xót xa
Duong Phuong Linh (25/10/19)
Cảm hứng từ :
“Những bước chân ngậm ngùi thiết tha
Những ước mơ hẹn hò đã qua
Có tiếc thương kỷ niệm chúng ta
Chỉ là xót xa”
(NTM – Mây Bốn Phương Trời)
Ly này ta rót mời ta
Chưa uống đã thấy xót xa phận mình
Mới ngày nào tóc còn xanh
Mà nay đã bạc, đã giềnh, đã thưa.
Rót thêm ly nữa mời ai?
Chìa tay mời bạn cõi ngoài vân du
Cỏ xanh đất mát ngàn thu
Trong hơi gió thoảng ai ru hồn người.
Chiều cuối năm lá vàng rơi
Ly này ta rót mời người áo xanh
Lòng mưa ngâu, nắng hong hanh
Vàng rêu mái lá, buồn tênh mây trời.
Ly nầy em của ta ơi!
Gươm quăng hố thẳm, ta mời ta sao ?
Ngựa hồng tung vó trời cao
Áo sòng xưa đã giũ vào hư không…
Lưng trời giọt đại hồng chung
Quyện theo tiếng mõ mịt mùng quạnh hiu
Vô ngôn chiều ngẩn ngơ chiều
Vật vờ trôi giạt con diều đứt dây
Ly nầy uống nữa thì say
Trốn tà huân cánh én bay về nhà
Một mình ta uống cùng ta
Mộ hoài độc ẩm xót xa phận mình
Mới ngày nao tóc còn xanh
Trần Phong Giao
(Cuối năm 1993)
góc giáo đường như tháng mười hằng năm, em thắp nến dâng lời cầu nguyện
có lời nguyện nào xóa được nỗi nhớ không anh ?
Giữa tim em
Bạch lạp cháy…
Giữa tim em và Thu
Xin tháng 10 nguôi giông gió
Em vẫn để một khe cửa hở
Lạnh có nhiều…
Sao đốm lửa đau run ?
Ngày 15
Chiếc lá vàng chưa quên
Rụng sau mùa Nguyệt Thực
Trăn trở một vì sao vừa rớt
Dòng phù vân, vô sắc, lênh đênh
Có lẽ nến cũng nhớ anh
Em tự hỏi bóng mình qua nhập nhoè ảo ảnh
Mắt chợt ướt.. từ 20 năm
Mình hạnh phúc vẫn còn lệ nóng ?
Chỉ là không gian vắng
Nỗi niềm chưa biết chia xa
Em đặt trên bàn nhánh hoa
Dường như bốn mùa về vẫn nở
Đáy cốc rượu vàng pha
Em không chấp nhận nắng chiều vụn vỡ
Ở đâu đó có bài thơ
Mong manh cảm xúc từng hơi thở
Ở đâu đó có em anh
Đan khăn mùa đông bằng sợi nhớ
Ở đâu đó có biển tình
Sóng vẫn dâng bờ ngực nhỏ…
Thắp màu đêm, đêm nay
Lấp lánh hoa đăng bằng mắt
Cả bầu trời sao mai
Giữa tim em ngọn lửa hồng không biết tắt
pk – cpsn
Nguồn : FB Phương Khanh Phạm
” Trăng tàn, trăng lặn đồi Tây
Sương tan quyện lẫn áng mây vô thường
Ngày lên thoáng chốc tà dương
Trăm năm rồi cũng khói sương đi về “
Thì thôi mộng ảo tìm nhau
Giữa cơn nhớ gọi niềm đau khôn cùng
Chập chờn hư thực tương phùng
Đôi bờ chia giữa muôn trùng cách xa
Thì thôi “giấc mộng Nam Kha”
Sầu tư một cõi đời ta cũng đành
Tàn thu lá lại lìa cành
Theo chân gió cuộn mong manh kiếp này
Thì thôi cạn chén cùng say
Nhốt lòng bão nổi những ngày cuồng mơ
Tử sinh chẳng đợi đâu chờ
Bên bờ tục lụy nghi ngờ bước chân
Thì thôi duyên mệnh phù vân
Từ trong tiền kiếp tần ngần lửa hương
Trăm năm mộng hóa khói sương
Luyến lưu những hẹn nghìn thương luân hồi
KQĐ – Phạm Thu Liễu
em ngủ trong rừng cây
giữa mùa hè rực rỡ
bày hạc không về đây
lá xanh. mềm hơi thở
em ngủ trong mùa thu
những hàng cây lưng gù
gánh tình tôi héo rụng
ngày sau trong tâm tù
nhớ em trăng rất muộn
em ngủ trong mùa đông
cánh đồng tôi nước ròng
em đi qua bến sông
nhớ gì chăn gối cũ
linh hồn tôi ăn năn
về giữa ngày giá buốt
em ngủ trong mùa xuân
mùa xuân đã âm thầm
bàn chân khua góc phố
tôi rơi cùng cô đơn
em còn không tiếng nói?
em ngủ trong lòng tôi
chẳng bao giờ dậy nữa
một đời rồi cũng thôi
chỗ ngồi kia đã bỏ.
Du Tử Lê
Người ơi !
Cho em hỏi một lời
Bao giờ người trỏ lại
Mắt buồn …tình vội trông
Vu vơ lời muốn nói
Mộng ước của mình em
Vơi nặng cả ân tình?
Người đếm cho em nhé
Đã bao ngày vắng nhau?
Những chiều đan nhung nhớ
Đường khuya một bóng về
Chiều nay nhìn ngọn gíó
Mây sao chẳng đón người ?
Lấp đầy những chiều không
Người bảo rằng đang nhớ
Em lại đong đầy mong
Bàn tay em nhỏ bé
Giữ sao hết tình này
Em gửi người một nửa
Đừng làm nửa kia buồn
Người hứa đi người ơi
Khuyết Danh
******
là dấu chân anh ở một góc hồn em
thơ của quỳnh
Cõi riêng Hương KiềuLoan về Nhiếp Ảnh và Bài Viết
Hội Tưởng Niệm Thuyền Nhân Việt Nam - Vietnamese Boat People Memorial Association
12B1 Trung Học Chu Văn An Saigon 1972
Vietnamese author, writer, literature, writings, short essays, Viết Ở Rừng Phong, Công Tử Hà Đông
Thời sự Văn học Nghệ thuật
Trang Thơ Nguyễn Đàm Duy Trung
... Lắm Truyện ...
Những bài viết .....