Nguyên Sa

Tiễn Biệt

Người về đêm nay hay đêm mai
Người sắp đi chưa hay đi rồi
Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ
Hay ly rượu tàn run trên môi

Người về trên một giòng sông xanh
Trên một con tàu hay một ga mông mênh
Sao người không chọn sông vắng nước
Hay nước không nguồn cho sông đi quanh

Sao người đi sâu vào không gian trong
Bức tường vô hình nên bức tường dầy mênh mông
Và sao lòng tôi không là vô tận
Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song

Người về chiều nắng hay đêm sương
Người về đò dọc hay đò ngang
Câu thơ sẽ là lời hò hẹn
Nhưng nói làm gì tôi xin khoan

Nhưng người về đâu, người về đâu
Để nước sông Seine bỡ ngỡ chảy quanh cầu
Sao người không là vì sao nhỏ
Để cho tôi nhìn trong đêm thâu

Sao người không là một cung đàn
Cho lòng tôi mềm trong tiếng than
Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
Khi gió se trùng muôn không gian

Sao người không là một con đường
Sao tôi không là một ga nhỏ
Mà cũng có những giờ gặp gỡ
Cũng có những giờ chia tan?

Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui
Áo không có màu nên áo cũng chưa phai
Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ:
Tôi đưa người hay tôi đưa tôi?

Nguyên Sa

(Paris, 1954)

Advertisement

Tương Tư

Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vừng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia?

Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay?

Có phải mùa xuân sắp sửa về
Hay là gió lạnh lúc đêm khuya
Hay là em chọn sai màu áo
Để nắng thu vàng giữa lối đi?

Có phải rằng tôi chưa được quen
Làm sao buổi sáng đợi chờ em
Hay từng hơi thở là âm nhạc
Đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
Đi về bằng những ngón chân thưa
Và nghe em ghé vào giấc mộng
Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

Tôi không biết rằng lạ hay quen
Chỉ biết em mang theo nghê thường
Cho nên cặp mắt mờ hư ảo
Cả bốn chân trời chỉ có em

Nguyên Sa
Nguồn: Thơ Nguyên Sa, Tổ hợp Gió xuất bản, 1971

Tháng sáu trời mưa

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng…

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu

Nguyên Sa

Tám Phố Sài Gòn

tamphosaigon

Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
Cánh tay tà áo sát vòng eo
Có nghe đôi mắt vòng quanh áo
Năm ngón thơ buồn đứng ngó theo

Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung

Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
Tờ hoa trong sách cũng nằm im
Đầu thư và cuối cùng trang giấy
Những chữ y dài trông rất ngoan

Sài Gòn tối đi học một mình
Cột đèn theo gót bóng lung linh
Mặt trăng theo ánh đèn: trăng sáng
Đôi mắt trông vời theo ánh trăng

Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
Vòng cung mầu đỏ, nét thu cong
Cầu vồng bắc giữa mưa và nắng
Hay đã đưa dần sang nhớ mong

Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
Những năm mười sáu mắt nhìn mây
Chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
Tiếng nhạc đang về dang cánh bay

Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
Thứ Bảy Sài Gòn đi Bonard
Guốc cao gót nhỏ mây vào gót
Áo lụa trăng mềm bay xuống thơ

Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bày chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân

Nguyên Sa

Mùa xuân buồn lắm em ơi

Mùa xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
Đạp xe qua nhà em
Nhìn vào ngưỡng cửa
Nhà số 20
Anh nhớ má em hồng…

Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
Có một hàng rào ,có thầy ,có mẹ…
Có ngựa chạy trong trường đua,người đi ngoài phố
Nên anh đạp xe đi
Rồi đạp xe về
Mà chẳng có đôi ta…
Mùa xuân buồn lắm em ơi
Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
Chiấc xe còn nguyên màu sơn xanh
Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt dỉ
Bời vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ
Hết cả tiền uống một ly nước mía
Mà cũng không gặp em
Nên khát đắng linh hồn

Không phải anh ngại đường xá xa xôi
Anh cần gì đường dài
Anh cần gì nước mía
Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc
Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa
Để anh nghe em cười mà thấy cả múa xuân…
Làm sao chỉ có một mình anh
Vừa đạp xe,vừa ngâm thơ ( mà đường vẫn dài)
Ngửa mặt lên cao,trời xanh biêng biếc

Làm sao em không ngó xuống linh hồn?…
Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
Anh chẳng được hôn lên tráng ân tình
Và nói năng những lời vô nghĩa…

Nguyên Sa

Hai Mươi

 

Tôi mang trên vai
Tuổi hai mươi
Như đời hai mươi thế kỷ
Ðời để quanh tôi những lao tù cơ cực
Tuổi hai mươi chưa đến đã bay vèo
Hai mươi năm
Thỉnh thoảng có một người yêu
Chạy qua cuộc đời
Như gió thổi
Nhưng rồi đêm khuya
Nằm nhìn
những cầu tay đưa vào tình ái
Nhìn hai tay mười ngón
Tôi mới biết
rằng
Cuộc đời vẫn trắng hai tay
Các em
Những Kiều, những Thu, những Loan, những Ðạm
Các em đã đem cho tôi trời xanh
Và gió mát

Tại sao?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Cũng chẳng cần tìm hiểu
Có thể đời đã để
sau lưng tôi chiến tranh mù mịt
Cuộc sống đổi màu trong nước mắt phế binh
Hay ở quanh tôi những đồn phòng ngự
Ðã biến tôi thành một gã lính canh thô bạo
Ði giầy đinh dẫm nát tâm hồn
Có thể đời đã đưa tôi vào những giảng đường
Dạy tôi đo hành tinh bằng đường đi ánh sáng
Ðo tình yêu bằng đơn vị tiền tài
Rồi tôi đo hoang vắng của hồn tôi
Bằng những đêm rất rộng
Tay vẫn cầm tay
Tay vẫn khoác ngang lưng
Mà có một vòng chân không

Tôi vẫn gọi bằng em
Mà nghe âm thanh rơi vào thạch động

Tại sao ?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Nhưng tôi hãy hỏi:

Tại sao đời cho tôi hai mươi tuổi
Ðể tôi ngồi đây
Thở khói thuốc hơi tròn
Nhìn mưa bay
Nhớ những người yêu cũ
Và nghĩ thầm:
Ðời là một tiếng cười to…

Nguyên Sa

Thanh Xuân Đánh Giấc Ngậm Ngùi
Hoàng Quốc Bảo – Khánh Ly

Em gầy như liễu trong thơ cổ

 

 

Em ốm nghe trời lượng đã hao
em ngồi trong nắng mắt xanh xao
anh đi giữa một ngàn thu cũ
nhớ mãi mùa thu bẽn lẽn chào
Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
ngàn năm còn mãi lúc gần quen
em gầy như liễu trong thơ cổ
anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường
Anh nhớ sông có nguyệt lạ lùng
có trời lau lách chỗ hư không
anh tìm âu yếm trong đôi mắt
thấy cả vô cùng dưới đáy sông
Anh nắm tay cho chặt tiếng đàn
tiếng mềm hơi thở, tiếng thơm ngoan
khi nghe tiếng lạnh vào da thịt
nhớ tiếng thơ về có tiếng em

Nguyên Sa

Hư Ảo Trăng

huaotrang

Hư ảo nào như hư ảo trăng
Em đàn cung nguyệt hát cung vân
Ta về đôi lúc đêm đang tới
Tìm thấy trong thơ khúc nguyệt cầm
Hư ảo nào như hư ảo mây
Em cười trong nắng áo trong tay
Thơ trong tà áo em trong gió
Ta nhớ mơ hồ mây trắng bay

Hư ảo nào như hư ảo ai
Sương mờ giăng lối lá bay bay
Em như huyền hoặc đời như mộng
Ta lac đường vào chốn liêu trai

Hư ảo nào như hư ảo em
Tiếng cười khô đọng những thân quen
Đời xưa ta nhớ mây chiều gió
Còn lúc bây giờ ta nhớ em

Nguyên Sa

20 tuổi

20tuoi

 

“…
Tại sao ?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Nhưng tôi hãy hỏi:

Tại sao đời cho tôi hai mươi tuổi
Ðể tôi ngồi đây
Thở khói thuốc hơi tròn
Nhìn mưa bay
Nhớ những người yêu cũ
Và nghĩ thầm:
Ðời là một
tiếng cười to…

Hai Mươi ~ Nguyên Sa

My Way
Frank Sinatra