“Bài Thanh Xuân của Trần Thy Nhã Ca nghe như lời chiếu cố của một vị Quan Âm Bồ Tạt
Tưởng chừng như nếu các vị Tổng Thống phu nhân ở thê giới tình cờ đọc được, ắt các phu nhân vui lòng cạo đầu sạch sẽ để đi tu…”
Một so sánh ngộ nghĩnh, như có chút máu khôi hài…
Thanh Xuân là một trong những ít bài mà Nhã Ca không viết theo thể thơ mới.
Chúng ta, ai ai cũng có một thanh xuân…
Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây Người đi chưa dạt dấu chân bày Bàn tay nằm đó không ngày tháng Tình ái xin về với cỏ may
Rồi lá mùa xanh cũng đỏ dần Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài Khuya chìm trong tiếng khóc tương lai Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối Tôi mất thời gian lỡ nụ cười
Đời sống ôi buồn như cỏ khô Này anh em cũng tợ sương mù Khi về tay nhỏ che trời rét Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ.
Nhã Ca
Khúc Hát Thanh Xuân J. Strauss – Phạm Duy Mai Hương
Với thân nhỏ chín muồi trăm tội lỗi
Tôi trở về mang tủi nhục trên vai
Giữa ngả ba đường tay hờ gối mỏi
Tôi cầu xin đời ban phép lạ tương lai
Người cũng vậy lòng muôn nghìn dối trá
Vờ thương yêu vờ đắm đuối ân tình
Tôi trót dại, tin lời trao tất cả
Đâu biết người mang nửa dạ yêu tinh
Thôi tình ái hãy về theo ảo mộng
Ta lỡ đi xa hết nửa đời rồi
Người phụ rẫy, ngày điêu tàn đứng bóng
Đêm nghẹn ngào chan muối mặn trong môi
Tôi đã biết tội thân làm con gái
Đời không thương tất cả héo khô dần
Không hiểu về đâu để cầu sám hối
Tôi đốt lỡ lầm theo với tuổi thanh xuân
Tên người ư, đã trở về bóng tối
Tôi đã vô tri giữa tháng năm dài
Và mỗi bận có một người nhắc lại
Tôi cố tìm nhưng chẳng nhớ tên ai.