Quan Duong

Tôi ngồi trước biển

drec000102

Tôi ngồi trước biển mênh mông
Vầng dương rụng phía sau lưng quê nhà
Tôi ngồi với bóng chiều tà
Lắng nghe gió thở xuyên qua nỗi buồn
Tôi ngồi cát ngủ dưới chân
Vết đau trổ nhánh trong thân thể gầy
Tôi ngồi ngay chỗ này đây
như con chim biển lạc bầy bị thương
Tôi ngồi ôm một cố hương
nhìn con sóng biếc chồm ôm dấu còng
Xa xa có lẽ cánh buồm
Lênh đênh sóng đẩy nhánh rong dạt bờ
Tôi ngồi cùng với hư vô
Đắp lên thân thế một tờ hư danh
Như con sao biển gảy cành
Nằm phơi thân chết ngon lành vô tư
Tôi ngồi . Tôi thả biển dâu
hoàng hôn theo xuống trên cầu nhân gian
Quan Dương

Advertisement

Cổ áo dậy thì…

quanduong

Cổ áo dậy thì…
em quên gài cửa
Thơ ngây bỏ nhà
theo ta xuống phố
Búp mặc áo hồng
ngực xuân chúm nụ
Con mắt kẻ phàm
lòng ta em rõ
Theo nhịp tim thầm
ngực hoa . Xuân nở
Tràm bàn tay thon
linh hồn ta thở
Kề môi em. Hôn
nhựa hoa ướt nụ
Bao năm. Bao năm
xa lìa cố xứ
Bại liệt thân danh
Mình ta dong ruỗi
Em bỏ theo chồng
Hoa xưa nát nụ
Con sáo qua sông
bao giờ nhớ lại
Áo dậy thì xưa
then cài đóng cửa
Chiều nay cuối gió
Thoảng trầm hương đưa

Quan Dương

hạt bụi

Saturn

Chiều hôm trái gió trở trời
Xốn con mắt giống có người ngồi trong
Tưởng đâu hạt bụi vô tình
Từ thiên thu lội mây ngàn ghé thăm
Xa hơn là chỗ tôi năm
Hai tay trên bụng hai chân khép đùi
Mai kia dù có trở trời
Hạt bụi hết chỗ còn nơi tìm về
Tôi là hạt bụi xa quê
lênh đênh nắng gió bốn bề hư không

13/9/2015
Quan Duong

cố hương

Fire

Những đám mây đen từ phương Bắc
Kéo về phủ kín khắp trời Nam
Nả từng tia chớp vô thành phố
Đổ trút lên đầu mưa tang thương
Đàn chim sợ hãi bay ra biển
Rớt lại quê nhà trăm vết thương
Tiếng nấc bật kêu thành thảng thốt
Mỏi cánh bay tìm một quê hương

Kể từ đó điêu linh cuồn cuộn khói, tôi bán tháo thanh xuân lên rừng làm củi, chụm lửa nấu nồi canh giai cấp đỏ lòm, chan nghẹn ngào lên từng vắt cơm . Những củ khoai mì rượt bắt nhau mỗi sáng . Mưa bão gầm trời trút bao điều tức giận , tôi vẫn ngây thơ không hiểu mình đang mắc tội gì đây ? Luật giang hồ muốn trả thì phải có vay, tôi không vay tại sao phải trả ? Tự lừa dối mình bằng những câu định nghĩa , tôi sạch vốn đời mình lại thâm nợ đến đời sau . Má tôi già ngồi lết chợ quặn lòng đau , chắt từng đồng mua gạo lên rừng nuôi thằng con khờ khạo . Mưa trộn nhão những con đường đất đỏ , vác cuốc ra đồng chân đi chàng hảng như mắc tiêm la .
Ba mươi năm sau những con chim vượt biển ngày xưa , thời gian cũng nguôi ngoai niềm sợ sợ hãi . Mang đôi cánh mới những con chim quay trở lại . Có một con chim đến muộn không chịu nhập bầy , vì đôi cánh kia còn rũ rượi ướt đẩm mưa , vì nó tởn những đám mây đen từ phương Bắc

Bán nốt tuổi già trên đất khách
Tôi trồng xuống lỗ hạt tai ương
Thời gian mái tóc đen thành bạc
Hạt nứt trên cành trái cố hương

Quan Dương

sợi tóc đứt

SoiTocDut

Có một lần xưa vuốt tóc ai
Tay tôi luồn giữa suối trang đài
Một sợi tơ trời vươn khẽ đứt
Buộc rất vô tình kẽ ngón tay
Tôi cũng vô tình đem cất giữ
tóc ai một nửa sợi bên mình
Đâu nghĩ cuộc đời là dâu bể
Để có một ngày em lãng quên
Để có một ngày ta xa nhau
vuốt lại trên tay sợi tóc nhàu
Định mệnh hôm nào em đã buộc
qua từng năm kẽ ngón tay đau
Gió lọt qua từng năm kẽ ngón
Giật mình tôi ngỡ tóc ai xưa
Mơn man nửa sợi tơ dư ảnh
Tội nghiệp tay gầy .
Năm ngón trơ

Quan Dương