Trần Dạ Từ

Một Tháng Giêng

Hoa và trái một đêm nào thức dậy
Nghe mộng đời xao xuyến giấc xuân xanh
Con đường đó một đêm nào trở lại
Cũng gió mưa phùn trên cánh tay anh

Hoa vẫn nở và trái sầu bỗng chín
Tím xa xưa còn đó chút trông chờ
Máu thơ dại vẫn tươi m ầu kỷ niệm
Bóng cây nào ôm mãi mắt hư vô

Tháng Giêng đó, anh mỉm cười bước tới
Khi yêu em tay cũng mở như lòng
Môi thần thánh biết gì đâu tội lỗi
Lối đi nào ngây ngất bước song song

Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy
Đêm hoàng lan thơm đến ngọt vai mình
Ai sẽ hiểu trong một lần trở lại
Mà hoàng lan xưa còn nức nở hồn anh

Tháng Giêng hết, thôi giận hờn đã muộn
Khi xa em vai mới biết đau buồn
Tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm
Xin trả dùm tôi về những dấu chân chim

Hoa và trái, đêm này đây thức dậy
Ôi, mộng đời, em hiểu chứ xuân xanh
Con đường đó đêm này đây trở lại
Và gió mưa phùn rụng cánh tay anh…

Trần Dạ Từ

Advertisement

Dạ khúc một hai ba

I.
Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên
Con phố này nỗi đau buồn bật sáng
Làm sao anh không thể nhớ em ngày tóc chẻ đôi
Mùa đông dài, tiếng guốc nhỏ,
Khua mãi vào vô thức

Làm sao anh không thể nhớ em
Dù chỉ một lần
Đã đi qua đây không nhìn ai
Và gọi tên anh

Đêm rũ rượi bài hát buồn, cánh tay
Rồi nước mắt

II.
Một vòng hoa trôi tới chân anh
Với con mắt trên lầu cao lén ngó
Khi hạnh phúc vỡ tan như bóng đèn
Dơ tay lên, che mắt nhìn
Quá khứ

Một vòng hoa trùm lấy thân anh
Bàn ghế thoi thóp thở
Hai người bên cạnh, những người xung quanh
Thoi thóp nhớ.

Một vòng hoa đặt xuống đời anh
Rồi cỏ mọc lên không nói gì
Không nói gì, không, không còn thiết nói gì
Cả bài thơ, cả tuổi thơ này nữa

Người ca sĩ già ôm chiếc máy phóng thanh
(vòng hoa trôi tới vòng hoa trùm lấy
và vòng hoa đặt xuống)
Ôi tiếng nào ru anh vào giấc ngủ em
Bài ca ấy hay vòng hoa phúng viếng.

III.
Anh đi qua đó lần thứ hai
Giấc mơ quen tựa bàn tay bỏ thõng
Hai dãy lầu cao chiếc bóng lẻ loi
Dấu vết em không còn lại chút gì
Như đời sống
Đi qua đó lần thứ hai
Này
Người đàn bà đứng trên bao lơn nhìn xuống kia
Nhớ tôi không
Một cái đầu to hai cánh tay dài
Và những cơn bão vọng

Trần Dạ Từ

Lục Bát Tháng Sáu

muathangsau
ngày mưa lũ giọng sông hồ
lòng nghiêng mái dột màn thưa mặt người

cây buồn nặng lá chia phôi
hồn đưa tiễn cũng vừa thôi nghẹn ngào

ngồi coi đời sắp thương đau
anh nghe tóc nhỏ mang sầu tương lai.

Trần Dạ Từ

Thơ cũ của Nàng

 
Người đi qua đời Tôi
Trần Dạ Từ – Phạm Đình Chương – Ý Lan

 

Người đi qua đời tôi
Trong những chiều đông sầu
Mưa mù lên mấy vai
Gió mù lên mấy trời
Mây mù lên mấy biển
Người đi qua đời tôi
Hồn lưng mùa rét mướt
Đường bay đầy lá mùa
Vàng xưa đầy dấu chân
Lòng vắng như ngày tháng
Đen tối vùng lãng quên

Người đi qua đời tôi
Chiều ầm vang tiếng sóng
Bàn tay mềm khói sương
Tiếng hát nào hơ nóng

Người đi qua đời tôi
Nghe những lời linh hồn
Phi lao dài tiếng ru
Êm ái lòng hối tiếc
Trên lối về nghĩa trang
Trong mộ phần tối đen

Người đi qua đời tôi
Không nhớ gì sao người
Em đi qua đời anh
Không nhớ gì sao em

Trần Dạ Từ

Thủa làm thơ yêu em

Tóc mai sợi vắn sợi dài
Phạm Duy – Thái Thanh

 

Thủa làm thơ yêu em
Trời mưa chưa ướt áo
Hoa cúc vàng chân thềm
Gió mây lưng bờ dậu
Chiều sương đầy bốn phía
Lòng anh mấy ngã ba
Tiếng đời đi rất nhẹ
Nhịp sầu lên thiết tha .

Thủa làm thơ yêu em
Cả dòng sông thương nhớ
Cả vai cầu tay nghiêng
Tương tư trời thành phố
Anh đi rồi lại đến
Bài thơ không hết lời
Bao nhiêu lần hò hẹn
Sớm chiều sao xa xôi
Mười bảy năm chợt thức
Bây giờ là bao giờ
Bàn tay trên mái tóc
Nghìn sau còn bâng quơ

Trần Dạ Từ

Mộng đời

Image Hosted by ImageShack.us

Hoa và trái một đêm nào thức dậy,
Nghe mộng đời xao-xuyến giấc xuân xanh .

Con đường đó một đêm nào trở lại
Cùng gío mưa phùn trên cánh tay anh

Nghe mộng đời xao-xuyến giấc xuân xanh
Con đường đó một đêm nào trở lại

Cùng gío mưa phùn trên cánh tay anh
Hoa bỗng nở và trái sầu bỗng chín

Tim xa-xưa còn đó chút trông-chờ
Màu thơ dại vẫn tươi màu kỷ-niệm

Bóng cây nào ôm mãi mắt hư-vô
Tháng giêng đó, anh mỉm cười bước tới

Khi yêu em tay cũng mở như lòng
Môi Thần-Thánh biết gì đâu tội-lỗi

Lối đi nào ngây-ngất bước song-song
Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy

Đêm hoàng-lan thơm đến ngọt vai mình
Ai sẽ biểu trong một lần trở lại

Hoàng-lan xưa còn nức-nở hồn anh
Tháng Giêng hết thôi giận hờn đã muộn

Khi xa em, vai mới biết đau buồn
Tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm

Trả giùm tôi về những dấu chân chim
Hoa và trái đêm nay đây thức dậy

Ôi mộng đời em hiểu chữ xuân-xanh
Con đường đó đêm này đây trở lại

Cùng gió mưa phùn buốt cánh tay anh


Trần Dạ Từ
 

Mộng Du
Khuyết Danh – Tuấn Ngọc