Trần Mộng Tú

Miếng Đêm




* Gửi Người hay mất ngủ 

Em cho Anh thuê giấc ngủ của Em
giấc ngủ yên bình từ đêm đến sáng
giấc ngủ có những giấc mơ không mầu
mơ đến rồi đi như mơ lãng đãng

Em ngủ hộ Anh bằng hai mắt Em
mi mắt khôn ngoan như những dòng thơ
kẻ một vạch dài vào đêm lặng lẽ
đêm như trang giấy mở ra tình cờ

Em thở hộ Anh bằng lồng ngực Em
hơi thở bình yên đêm không bối rối
Anh sẽ thức giấc cùng với mặt trời
nhặt niềm an nhiên ngay trên mặt gối

Em chia cho Anh giấc ngủ của Em
Em chia cho cả những giấc mơ hoa
đêm như bài thơ chia ra từng miếng
một miếng rất hiền chia giữa hai ta


Trần Mộng Tú


Ngậm Ngùi
Huy Cận – Phạm Duy – Lệ Thu
http://dl.dropbox.com/u/10155159/Ngam%20ngui%20-%20Le%20Thu.mp3%20

Bản tin trong ngày

Em đi trong thành phố
mùa đông đến sau lưng em
gió thổi trên nóc nhà thờ Đức Bà
em se mình trong chiếc xích lô

Bản tin em lấy về sáng nay ở Nha Báo Chí
số chết của ta và địch
chia đôi rất công bình

Ở tòa báo em làm
những người phóng viên
đang thu xếp ngày mai ra Đà Nẵng
không có ai đi Kiên Giang
làm sao em gửi được cho anh
một nụ hôn vào chiếc bao thư
làm sao em gửi được cho anh
những giọt nước mắt sáng nay của em
vào trong bao thuốc lá

Em se mình trong tòa báo
hoang mang
cúi xuống một bản tin mới ra

Trưa nay
Ta chết nhiều hơn địch
Em gọi trong lồng ngực đáng thương của mình

Ôi anh!
Ôi anh!
Ôi anh!

Buổi chiều
em trở về
chiếc xích lô vẫn còn đầy gió.

Trần Mộng Tú

1969

Buổi trưa Sài Gòn

Mùa mưa đang về giữa Sài Gòn
con đường Tự Do vỡ òa bong bóng

em đi dưới trời mưa
Em nhớ anh
em khóc

Những chiếc taxi nằm im
Sài Gòn trong mưa
Sài Gòn buổi trưa
Sài Gòn như nỗi chết

Sao anh còn trẻ thế
Sao em còn trẻ thế
Sao tình yêu hai ta còn trẻ thế
lại lăn vào
một cuộc chiến già nua

Bây giờ một người lính mới
cầm cây súng cũ xì
ở tận chi khu Trà Bồng
một địa danh nghe mà ngơ ngác

Bây giờ một người con gái
cầm trái tim mình bằng cả hai tay
đi dưới cơn mưa
đầy bong bóng nước

Ôi Sài Gòn buổi trưa!



Trần Mộng Tú

1968

Bông Hoa Đỏ

Bông hoa đỏ
Xuân xưa chưa theo chồng

Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.
Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.
Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.
Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông .
Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi
Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh .

Trần Mộng Tú

 


Kinh thơ


Em về qua cửa giáo đường

mở trang Cựu Ước nỗi buồn bỗng vui
Chúa trên cao cũng mỉm cười
bấc chưa thắp, nến đã ngời lửa thiêng
Tâm em nở đóa bình yên
những hàng ghế cũ ngồi thiền giữa trưa
dương cầm hàng phím ngủ mơ
Chúa nghiêng vai xuống những tờ kinh thơm

Em buồn Chúa cũng cô đơn

hoa mân côi nở trên tường nhã ca
vườn địa đàng táo trổ hoa
con rắn tiền kiếp bước ra tỏ tình
Adam quay mặt làm thinh
ừ thôi trái táo để dành trên cao
tiếc chi một chút má đào
thôi em trái cấm ngọt ngào quên đi
Tội tổ tông cánh chim di
thả trong bão cát bay về chốn nao

Em về giữa những vì sao

nến, hương thắp tự xứ nào đến đây
ôi em áo mỏng hồn gầy
mở trang kinh thánh hai tay thơm trầm
Chúa đưa vai gánh trầm luân
em đi bằng những gót chân tông đồ
ừ thôi cứ viết thành thơ
cứ gieo vần giữa những tờ thánh kinh
Cho anh bông huệ trắng tinh
con chim vỗ cánh phục sinh trong hồn
Chúa hôn lên những vết thương
chuông nhà thờ dội bốn phương thái hòa

Em về cắt một nhánh hoa

thả vào dòng nước trước nhà cho thơm
câu kinh cũng ngát mùi thông
một rừng tùng bách xanh um đất nằm
Chúa ngồi đây chỗ ngàn năm
em ngồi đây đợi… như không đợi gì
Em nhìn theo đàn chim di
ngậm cành thiên tuế bay về chốn xa
nhấc lên một vạt áo hoa
chuỗi mân côi bỗng vỡ òa lời kinh

Em ra con suối lặng thinh

trôi trong dòng nước trang kinh lững lờ
ừ thôi thả xuống câu thơ
để cho anh vớt lên bờ hư không
Chúa đưa em vào rừng thông
nhìn cây thập giá đứng trong buổi chiều
dấu đanh ai buộc khăn điều
mão gai ai kết bằng nhiều câu thơ
Nai cao gót đứng ngẩn ngơ
chuông nhà thờ đổ còn ngờ chiêm bao

Trần Mộng Tú


Lòng Nào Như Suối Cạn


Image Hosted by ImageShack.us
ngày xưa trong quán nhỏ
đời không có mùa đông
trên môi cà phê ngọt
trong mắt giọt tình nồng

hôm nay trong quán lạ
hai đứa ngồi nhìn nhau
trên môi cà phê đắng
trong mắt giọt tình sầu

một năm trời lận đận
đời ngọt những vết thương
một năm trời bôi bác
đời vui những tấn tuồng

anh bây giờ đã khác
trán đà thêm nếpnhăn
em bây giờ đà khác
má đà phai sắc hồng

mắt nào không lệ chảy
môi nào thơm hương hoa
lòng nào như suối cạn
tình nào đã chia xa

một năm trời xứ lạ
không còn gì cho nhau
giọt tình cuồng trong mắt
cũng tan theo nỗi sầu

Trần Mộng Tú

Tạ Tình

adieu-my-love0

Hãy tha thứ cho em
Không một lời từ tạ
Không nụ hôn cuối cùng
Trên mộ anh bia đá

Hãy tha thứ cho em
Không một lời kinh nguyện
Không một đóa hoa hồng
Không một hàng lệ nến

Hãy tha thứ cho em
Để rêu phong lối cũ
Để mộ chí hoen mờ
Để anh sầu trong mộ

Hãy tha thứ cho em
Một đi không ngoảnh lại
Để sỏi đá mỏi mòn
Để cho anh ngóng đợi

Hãy tha thứ cho em
Núi sông ngàn cách trở
Tình đã phụ tình rồi
Xin đừng mong ngóng nữa

Trần Mộng Tú

Kiếp Nào Có Yêu Nhau
Minh Đức Hoài Trinh – Phạm Duy
Tuấn Ngọc