Đỗ Trung Quân

Khúc tháng ba

Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ….

Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám

Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mù mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta

Những đám đông vắng em
Là nỗi buồn anh đấy

Những bậc cầu thang quen
Căn phòng quen – ghế trống
Hoa hồng và bánh kem
Chút tuổi thơ ảo mộng

Hoa điệp vàng tháng ba
Mùa hạ dài đi qua
Khói trời hong mái tóc
Chút buồn nào trong hoa…

Đỗ Trung Quân

Tháng 4 – Lời muộn phiền của người 64 tuổi

Sống & Nhớ lấy – Đỗ Trung Quân

ta mang tuổi hai mười vào rừng 8 năm
4 năm những vùng kinh tế mới
3 năm lòng hồ dầu tiếng – chiến khu dương minh châu
1 năm chiến trường biên giới K máu và không chắc còn nước mắt
trả xong món nợ lý lịch dù không con sĩ quan
dù không nhà địa chủ
thân thế ngay trên vai , mái tóc dài
hippie choai choai
ta trả nợ xong một phần “ tiểu tư sản thị thành ”
ba lô về , cuộc đời làm lại.
căn cước mới
lý lịch thêm dòng “ thanh niên xung phong “
xong !

mất đến 20 năm
ta mới nhận ra mình thành kẻ nợ
nợ cả một đời ..

ta nợ những đêm xuống tàu định mệnh
cuộc đào thoát bi thảm
không internet
không một dòng thông tin
ta bình yên kiếm sống
vênh váo hư danh
hãnh tiến “ trong hào quang bóng tối “

ta nợ bạn bè học tài thi phận
thi bao nhiêu lần cũng rớt
học bao nhiêu cũng ra vỉa hè chanh ớt
bán dạo – chợ trời…
lý lịch xét 3 đời
oan khuất

ta nợ bạn ta xó chợ đầu đường
bán từng cái quần , cái áo
ta chễm chệ trên ghế ngồi giám khảo
nhét túi phong bì
những lễ hội phù hoa
dìm ta tận đáy ..

ta nợ như kẻ vô tâm
mắt mù

ta nợ những con thuyền vỡ nát
phận người chìm đáy biển sâu
ta như kẻ nợ
dù không vay

tháng tư hoa phượng cháy
nám cơn mưa sầm đen
ta biết ta còn nợ
những bình minh chưa lên ..


Đỗ Trung Quân
[ tháng tư 2019 – phú nhuận – gia định thành – sài gòn ]

Chút tình đầu


Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay…
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Đỗ Trung Quân
1984

Biển, núi, em và sóng

Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thuỳ dương nói hộ tiếng thầm thì

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

Anh như núi đứng nghìn năm chung thuỷ
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy…

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá – sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.

Đỗ Trung Quân

cho ngày cuối cùng , cho ngày sắp tới

chào một năm thiên tai
một năm bão lụt
ta cúi đầu trước những đôi mắt đẫm lệ
những con người mất đất nghẹn ngào
bàn tay nhỏ và chiếc giày đơn sơ vút đi như viên đạn
vào mặt bọn cường hào

chào những quán cà phê ta không trở lại nữa
những quán cà phê lá me vĩnh viễn xa rồi
chào những hàng cây từ thời thơ dại
mái nhà của những con bọ ngựa , ve sầu
hàng cây đã chết
chỉ còn lại
con đường tồng ngồng với nắng.

chào một năm với chai rượu cạn
những bức tranh ta vẽ
người con gái nào cũng gầy , mắt buồn như trăm năm

chào nhé đời mình
bóng tối và bình minh
có đủ
chiếc bóng gầy nhỏ bé đổ dài qua những bi thương
bao dung và căm giận
những nỗi muộn phiền xuyên đêm
vào tận giấc ngủ

chào một năm bão lũ
Một năm thất mùa
Một năm tai ương
Một năm lụt lội

chào phần số của xứ sở giời đày
lời nguyền rủa nghìn năm không giải nổi
dù gì ta cũng mến yêu
những phận người đầy bóng tối
dân mình…

Đỗ Trung Quân
30 – 12 – 2018

Nguồn : FB Đỗ Trung Quân

Mộng Vàng Qua Đầu Ngõ

maivang

 

Áo vàng như mộng qua đầu ngõ
Em lễ chùa nào đêm hôm nay
Ngoài sân nụ áo khăn rồi đó
Một dòng hương khói mọc trên tay.

Khói hương mỏng mảnh lên trời rộp
Đêm lạnh mà sao chợt ấm lòng
Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
Mùi hương rớt lại giữa thinh không.

Đêm ấy lòng anh không có tuổi
Vui theo màu pháo đỏ sân nhà
Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
Có phải giao thừa em đã qua?

Có phải áo vàng – em đấy không
Mai ra ngõ vắng đứng bâng khuâng
Hay là mai nở tưng bừng quá
Anh bước tìm hoài những dấu chân.

Đỗ Trung Quân

Mây Mùa Thu

maymuathu1

Một hôm áo trắng về lại phố
Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng
Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi
Có gặp người quen năm ngoái không ?
Một hôm áo trắng về lại phố
Tháng chín mây mùa thu ghé thăm
Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi
Có gặp cô nàng năm ngoái không ?
Một hôm áo trắng như mây trắng
Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa
Có chàng hai lần hai mươi tuổi
Chép miệng nao nao nhớ gió mùa .
 Đỗ Trung Quân

Ta dương cờ trắng đầu hàng!

 

ta đầu hàng! ta đầu hàng!
ta là dân ta thua tan hoang.
ta làm dân ta đéo nói ngang. ta biết nhục nên ta đầu hàng
đầu hàng bọn ăn sóng nói gió
đầu hàng bọn xem dân thua chó
[ta lại phải xin lỗi con chó. nó trung nghĩa hơn tỉ thằng người]
ta đầu hàng !
Nhưng ta phải công nhân điều này đất nước đâu có độc tài
đảng Hải Phòng phất phới cờ bay.
đảng Tiên Lãng mồm loa mép giải
đảng “riêng nó” đó trăm tay nghìn mắt
đảng “riêng nó” kia xương sắt da đồng
ta là dân! ta là dân!
ta đưa cờ trắng [làm] từ quần vợ ta
ta xin thua! Ta xin tha!
ta xin bẻ bút về nhà bán khoai
ta là ai? ta là ai?
ta là ai cũng chẳng ai ta là!

Đỗ Trung Quân
Nguồn: kwan nhưng là dân! Đỗ Trung Quân blog

Ảnh : Net

Khúc mưa

Image Hosted by ImageShack.us

Tháng sáu
Mưa
Giá trời đừng mưa
anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
anh còn biết làm gì?…

Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu…
Giẫm vào anh trượt ngã
tình xưa xa lắm rồi…

Giá trời đừng mưa
anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
thả chừng chùm
Hoài nhớ
áo em vàng…

Tháng sáu…
Trời buồn…
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em…
Như em…

Đỗ Trung Quân

Mẹ


Lòng Me
Y Vân – Khánh Ly

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua .
Mỗi ngày qua con lại thấy ngẩn ngơ ai níu nổi thời gian ?
ai níu nổi ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn
Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài
cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ

mỗi ngày đi qua
đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy
– cớ sao lòng hoảng sợ ?
Ta ra đi
mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời
và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không ????????

Những bài thơ
chất ngập cả tâm hồn đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có bàn chân đã
giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ …
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không rứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân

mấy kẻ đi qua ? mấy người dừng lại ?
Sao mẹ già ở cách xa quá vậy ?
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình .. ta vẫn thản nhiên ..
Chiều nay …
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ ?

sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình ?
Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ
qua tháng ngày tăm tối bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới !…….

Đỗ Trung Quân